Sự im lặng là điều cần có trong cuộc sống. Tình Bạn cũng vậy, nó cũng cần những khoảng lặng đủ dài để cùng chiêm nghiệm cùng suy ngẫm về những điều đã qua và những gì sắp tới. Nhưng khoảng lặng đủ dài đó là bao lâu?
Đôi khi sự im lặng không có nghĩa là không có gì để nói. Khi bạn cho ai đó nghe một bài hát mà bạn yêu thích, khi bạn cho ai đưa ai đó đến một nơi đẹp. Trước sự im lặng của họ, bạn hãy nghĩ rằng, tâm hồn họ đang lắng xuống vì vẻ đẹp của cảnh vật và nét đẹp của những vần thơ. Và lúc này, cảm xúc chưa kịp thốt nên lời đó chính là sự lặng im.
Khi một câu hỏi của bạn đặt ra và cuộc sống ném trả lại bạn sự lặng im thay cho câu trả lời. Hỡi bạn mến, hãy đừng vội nghĩ rằng cuộc sống đang thờ ơ và thế giới đang quay lưng lại với bạn. Bởi chính lúc này đây cuộc sống đang dạy cho bạn bài học về sự lặng im. Từ khoảng lặng ấy, bạn sẽ thấy được nhiều hơn bạn nghĩ.
Khi bạn nói bạn quý mến một ai đó mà không nhận lại được một lời nói nào tương tự ngoài sự lặng im. Bạn đừng nghĩ rằng câu nói mình vừa nói ra không có giá trị. Bởi có thể sự im lặng không phải là một câu trả lời bạn đang mong đợi, nhưng bạn hãy tin rằng câu nói đó không tan trong hư vô mà nó đã thấm rất nhiều vào người nghe. Vì vậy, hãy im lặng nhiều thêm chút nữa để lắng nghe thấy sự yêu thương và để thấy mình được yêu thương.
Hãy đón nhận những người đến trong đời bạn một cách vô điều kiện. Đừng đòi hỏi hay suy xét. Trước một sự lặng im cần thiết đủ dài, bạn hãy tận dụng suy nghĩ và coi đó là một món quà nhỏ mà cuộc sống dành tặng bạn.
ST
2/23/09
2/22/09
Cho ngày hôm nay
Có hai ngày trong trong tuần chúng ta không nên lo lắng.
Một ngày là ngày hôm qua với những sai lầm, những lo âu, những tội lỗi, những thiếu xót ngớ ngẩn, sự nhức nhối và những nỗi đau. Ngày hôm qua đã đi qua. Mọi tiền bạc trên đời này cũng không thể đem ngày hôm qua quay trở lại. Chúng ta không thể nào huỷ bỏ một hành động mà chúng ta đã làm cũng như không thể nào xóa đi một ngôn từ mà chúng ta đã thốt ra. Ngày hôm qua đã đi xa rồi.
Còn một ngày nữa mà chúng ta cũng không nên lo lắng, đó là ngày mai với những kẻ thù quá quắt, gánh nặng cuộc sống, những hứa hẹn tràn trề hy vọng và việc thực hiện thì tồi tệ. Mặt trời của ngày mai sẽ mọc lên hoặc là chói chang hoặc là khuất sau một đám mây, nhưng dù gì thì nó vẫn sẽ mọc lên. Và ngày nó mọc lên, vào ngày mai chúng ta chẳng có mối đe dọa nào, bởi lẽ nó vẫn chưa được sinh ra mà.
Vì vậy chỉ còn một ngày duy nhất - Ngày hôm nay. Bất cứ ai cũng đều phải đấu tranh để sống dù chỉ một ngày. Thật ra chẳng phải những gì trải qua ngày hôm nay khiến người ta phát rồ - mà đó chính là sự hối tiếc về những gì đã xảy ra ngày hôm qua và những lo sợ về những gì ngày mai có thể đem đến.
ST
Một ngày là ngày hôm qua với những sai lầm, những lo âu, những tội lỗi, những thiếu xót ngớ ngẩn, sự nhức nhối và những nỗi đau. Ngày hôm qua đã đi qua. Mọi tiền bạc trên đời này cũng không thể đem ngày hôm qua quay trở lại. Chúng ta không thể nào huỷ bỏ một hành động mà chúng ta đã làm cũng như không thể nào xóa đi một ngôn từ mà chúng ta đã thốt ra. Ngày hôm qua đã đi xa rồi.
Còn một ngày nữa mà chúng ta cũng không nên lo lắng, đó là ngày mai với những kẻ thù quá quắt, gánh nặng cuộc sống, những hứa hẹn tràn trề hy vọng và việc thực hiện thì tồi tệ. Mặt trời của ngày mai sẽ mọc lên hoặc là chói chang hoặc là khuất sau một đám mây, nhưng dù gì thì nó vẫn sẽ mọc lên. Và ngày nó mọc lên, vào ngày mai chúng ta chẳng có mối đe dọa nào, bởi lẽ nó vẫn chưa được sinh ra mà.
Vì vậy chỉ còn một ngày duy nhất - Ngày hôm nay. Bất cứ ai cũng đều phải đấu tranh để sống dù chỉ một ngày. Thật ra chẳng phải những gì trải qua ngày hôm nay khiến người ta phát rồ - mà đó chính là sự hối tiếc về những gì đã xảy ra ngày hôm qua và những lo sợ về những gì ngày mai có thể đem đến.
ST
Nhãn:
thơ thẩn
2/21/09
Cuộc sống
Tôi đang tự hỏi cảm xúc con người sao lại mau thay đổi đến thế. Mới cách đây chưa đầy 1h tôi gần như ở cực điểm của cảm xúc: buồn, đau đớn, thất vọng, chán nản và gần như mất hết năng lượng...
Và chính trong cái tối tăm đó, tôi nhận thấy một sức sống, một nguồn năng lượng dồi dào trỗi dậy trong tôi. Cái đó gọi là gì nhỉ? Tôi nhớ cái cảm giác ấm áp này vẫn thỉnh thoảng đến với tôi những lúc tôi cảm thấy tuyệt vọng và gần như quá sức chịu đựng. Tôi muốn diễn tả và ghi nhớ nó, nhưng sao tôi chẳng biết phải diễn tả như thế nào đây...
Chợt nhớ đến một câu nói đã nghe ở đâu đó :"Cuộc sống không bao giờ quá sức chịu đựng của con người". Cảm ơn cuộc sống vì sự nhân từ, chính vì thế tôi luôn yêu thương và không bao giờ từ bỏ...
Và chính trong cái tối tăm đó, tôi nhận thấy một sức sống, một nguồn năng lượng dồi dào trỗi dậy trong tôi. Cái đó gọi là gì nhỉ? Tôi nhớ cái cảm giác ấm áp này vẫn thỉnh thoảng đến với tôi những lúc tôi cảm thấy tuyệt vọng và gần như quá sức chịu đựng. Tôi muốn diễn tả và ghi nhớ nó, nhưng sao tôi chẳng biết phải diễn tả như thế nào đây...
Chợt nhớ đến một câu nói đã nghe ở đâu đó :"Cuộc sống không bao giờ quá sức chịu đựng của con người". Cảm ơn cuộc sống vì sự nhân từ, chính vì thế tôi luôn yêu thương và không bao giờ từ bỏ...
Nhãn:
thơ thẩn
Subscribe to:
Posts (Atom)